Hoa hồng giấy_Chương 56


Hoa hồng giấy

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Chuyển ngữ + Beta: Sâu + Pachan

~*~

Chương 56: Anh là một đoạn hồi ức đặc biệt (6)

Trái tim Khang Kiếm thắt chặt đau nhói, hơi thở trở nên vừa chậm chạp vừa nặng nề, hai tay đặt trên vai Bạch Nhạn cũng hóa đá, dường như anh có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ thành từng mảnh dưới ánh mắt bình tĩnh của Bạch Nhạn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Khang Kiếm cũng có thể mở miệng: “Bà xã, anh đã nhờ Liễu Tinh tới đây với em, hôm nay nhóm phóng viên sẽ đi chuyến bay tối trở về Bắc Kinh, anh phải đi tiễn. Tối nay chúng ta nói chuyện này sau, được không?”

Anh không nói sau này, cũng không nói chờ khi anh có thời gian rảnh mà nói tối nay, điều đó chứng tỏ anh đã chính thức có câu trả lời cho quan hệ giữa bọn họ. Bạch Nhạn không có lý do gì phản bác, đành gật đầu: “Tôi truyền thêm một chai nước nữa, cảm giác đã khá hơn nhiều. Ngày mai tôi sẽ chuyển ra ngoài trước.”

Khang Kiếm không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó xoay người ra ngoài hút thuốc.

Bạch Nhạn thở dài một hơi, đứng dậy tới toilet rửa mặt, sau đó thay quần áo ngủ ướt đẫm trên người ra, nhớ tới cuộc hẹn với Lãnh Phong ở bệnh viện mới cầm điện thoại lên gọi cho anh.

Gần như ngay chuông đầu tiên, Lãnh Phong đã nhận điện.

“Sao rồi?” Câu hỏi ngắn gọn lại không che giấu được cảm giác run run.

“Ra rất nhiều mồ hôi, ngủ một giấc dài, cảm giác cổ họng cũng không ngứa nóng như trước nữa, hít thở cũng nhẹ nhàng, dễ dàng hơn nhiều. Bác sĩ Lãnh, tôi…”

“Tôi biết, y tá Liễu đã tới giúp cô xin nghỉ bệnh hai tuần, cô yên tâm nghỉ ngơi, ngày mai nếu có thể thì tới bệnh viện một chuyến, chụp X quang phổi.”

“Vâng. Bác sĩ Lãnh, Minh Thiên đâu ?”

Lãnh Phong hơi ngừng lại, nhìn nhìn người đang nôn nóng ở bên cạnh: “Cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi.”

“Cảm ơn bác sĩ Lãnh.” Bạch Nhạn không bảo Lãnh Phong chuyển máy cho Minh Thiên mà ngắt điện thoại, gọi tới cho Thương Minh Thiên.

“Tiểu Nhạn.” Thương Minh Tinh vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Nhạn, trái tim lập tức lửng lơ trong không trung. Anh và Bạch Nhạn không liên lạc thường xuyên, Bạch Nhạn chỉ nói những chuyện tốt, không nói đến những chuyện không vui. Anh nghĩ cô sống thật sự rất tốt, gặp mặt mới biết mọi chuyện không phải như vậy.

Lãnh Phong nhún vai, bắt đầu nghịch với cái điện thoại.

“Ừ, ừ, anh biết rồi, tạm thời anh chưa trở về huyện Vân. Anh có thể ở khách sạn, cũng có thể ở chỗ Lãnh Phong. Đúng, anh đã gọi điện cho Minh Tinh, nhưng vì sao điện thoại của con bé lại không gọi được?”

Bạch Nhạn nói một dãy số: “Anh gọi số này phải không?”

“Đúng vậy, đúng là số này. Em có biết con bé ở đâu không?”

Bạch Nhạn suy nghĩ một lát: “Ngày mai em truyền nước xong sẽ đi cùng anh!” Trước khi đi, cô muốn tới Tam Thiên Ti bảo Thương Minh Tinh chuẩn bị trước.

“Tiểu Nhạn, em thế nào rồi?”

“Khỏe đến mức không thể khỏe hơn được nữa.” Bạch Nhạn cười khanh khách.

Thương Minh Thiên bất đắc dĩ ngắt máy, trong đầu hiện lên vẻ mặt cười tươi vui vẻ lộ má lúm đồng tiền của Bạch Nhạn.

“Lãnh Phong, tớ muốn gặp chồng của Tiểu Nhạn.” Thương Minh Thiên nói.

Lãnh Phong nhìn anh một cái: “Cậu định nói gì?”

“Nếu yêu Bạch Nhạn thì quý trọng cho tốt. Nếu không yêu thì sớm buông tay.”

Lãnh Phong bật cười: “Minh Thiên, cậu nghĩ nơi này là quân đội, nói một là một, nói hai là hai sao. Đám cặn bã trên quan trường kia phức tạp hơn trong trí tưởng tượng của cậu nhiều, thật sự không hiểu vì sao lúc trước Bạch Nhạn lại lấy hắn ta.”

“Tiểu Nhạn làm vậy chứng tỏ anh ta có chỗ khiến cho Bạch Nhạn rung động.”

Lãnh Phong không dám gật bừa: “Đó là vì hắn rất biết cách lừa dối, Bạch Nhạn đã nhìn nhầm, căn bản chẳng phải là rung động gì cả. Tớ khuyên cậu đừng đi, miễn cho hắn lại nghi thần nghi quỷ về Bạch Nhạn, lại thêm tội danh oan ức. Dù sao cậu cũng chỉ là một anh trai hàng xóm của cô ấy. Hơn nữa Bạch Nhạn đã chuẩn bị ly hôn.”

Thương Minh Thiên nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

Lãnh Phong không biết, hai từ “ly hôn” này đối với Bạch Nhạn không phải là hai từ thoải mái, cũng không phải một cách giải thoát, mà là một bước đường cùng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Bạch Nhạn lại quyết đoán như thế? Chỉ vì người bạn gái trước kia?

Thương Minh Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói thật, anh không tin.

Bên Bạch Nhạn, chuông cửa đang kêu lên.

Khang Kiếm ra mở cửa, Giản Đan và Liễu Tinh từ bên ngoài bước vào.

Liễu Tinh cúi đầu, loạng choạng đi lên lầu như mất hồn.

Khang Kiếm nhướn mày nhìn về phía Giản Đan.

Giản Đan mở miệng cười ha ha hai tiếng: “Ở lối rẽ, bọn em suýt chút nữa đụng phải một chiếc xe thể thao màu đỏ, thật ra cũng chẳng có gì, nhưng sau đó cô ấy lại biến thành như thế, không nói một lời, ánh mắt ngẩn ngơ.”

“Lúc nào cậu cũng lái xe quá nhanh, đang ở trong nội thành, không phải ở trên đường cao tốc, an toàn là quan trọng nhất, biết chưa?”

Giản Đan liếc mắt nhìn lên lầu, làm mặt quỷ: “Đã biết, trợ lý Khang, bây giờ chúng ta đi gặp Hoa Hưng ạ?”

Khang Kiếm cầm lấy túi công văn: “Đi thôi!”

Liễu Tinh kéo rèm cửa sổ ra, khiến cho căn phòng sáng sủa hơn rất nhiều. Lúc này Bạch Nhạn mới nhìn thấy sắc mặt Liễu Tinh trắng như giấy.

“Liễu Tinh, sao vậy?” Cô dùng cánh tay không bị cắm kim tiêm kia kéo lấy Liễu Tinh.

Liễu Tinh đột nhiên ngồi xuống, ôm mặt bật khóc.

“Nhạn, tớ thật sự… thật sự không còn hy vọng gì vào anh ấy nữa. Vừa rồi, tớ nhìn thấy anh ấy trên đường, anh ấy ngồi trên xe của ả đàn bà kia, cười rất vui vẻ, giống như một gã trai bao được mấy bà cô già bao nuôi, vậy mà không hề cảm thấy mất mặt. Những quyển sách anh ấy đã đọc thành giấy vụn cả rồi sao? Rốt cuộc anh ấy bị sắc đẹp của cô ta quyến rũ hay bị tiền của cô ta quyến rũ? Sao có thể biến thành như vậy?”

Không cần nghĩ, “anh ấy” này nhất định là Lý Trạch Hạo.

Bạch Nhạn nghĩ thầm, nếu cô nói cho Liễu Tinh biết, căn nhà và chiếc xe hiện giờ của Y Đồng Đồng đều do Khang Kiếm tặng, không biết Liễu Tinh có cảm thấy càng khó chấp nhận hay không?

Đến lúc này, một chút hình tượng tốt đẹp của Lý Trạch Hạo trong lòng Bạch Nhạn đã hoàn toàn sụp đổ.

“Chỗ này có đau không?” Bạch Nhạn vỗ vào ngực Liễu Tinh.

“Đau, đau như đang có dao cắt.” Liễu Tinh khóc lóc trả lời.

“Đau đi, chỉ đau duy nhất một lần là đủ rồi, sau này mới có thể tiếp tục sống thật tốt. Liễu Tinh, cậu xem, Lý Trạch Hạo không cưỡng được sắc đẹp, lại ham muốn tiền tài, cậu nên cảm thấy may mắn đã nhận ra bộ mặt thật của anh ta trước khi kết hôn, dù sao so với đã kết hôn, có con mới phát hiện cũng tốt hơn!”

Liễu Tinh chớp mắt mấy cái: “Cậu nói cũng có lý. Nhưng, tớ yêu anh ấy đã mười bốn năm.”

“Nếu so với ly hôn sau mười bốn năm kết hôn thì sao?” Bạch Nhạn bình tĩnh nhắc nhở.

Liễu Tinh không khỏi rùng mình một cái: “Nhạn, cậu nói thật đáng sợ.”

“Liễu Tinh, vậy cậu so với tớ đi! Hiện giờ cậu bị gọi là cô gái thất tình, còn tớ bị gọi là người phụ nữ đã ly hôn, cái nào có vẻ thảm hơn?” Bạch Nhạn nở nụ cười.

“Nhạn…” Liễu Tinh khẽ hít vào một hơi: “Cậu thật sự muốn ly hôn sao?”

Bạch Nhạn nằm ngửa trên giường, nhìn từng giọt nước rơi xuống: “Không phải muốn, mà là phải ly hôn.”

Nước mắt Liễu Tinh đọng trên vành mắt, một lúc lâu sau mới trượt xuống má.

Truyền nước xong, Liễu Tinh chờ Bạch Nhạn tắm rửa xong, giặt sạch quần áo, phơi ra ngoài, rồi làm một chút đồ ăn cho Bạch Nhạn. Trước khi đi, cô mang theo một túi hành lý rất to. Bạch Nhạn giao chìa khóa căn nhà trọ kia cho cô.

Ngoài cửa sổ, bầu trời chậm rãi chuyển màu.

Bạch Nhạn không bật đèn, để bóng tối dần dần tiến vào trong, bao phủ lấy chính mình. Cô không cảm thấy đặc biệt đau thương, cũng không đến mức lưu luyến không đi được.

Đây gọi là bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Một trận cảm này giống như mang đi tất cả những suy nghĩ vụn vặt từ đáy lòng.

Không còn nghe thấy giọng nói lớn của dì Ngô, tiếng bánh xe lăn của Lý Tâm Hà, tiếng sủa của Lệ Lệ. Căn nhà này yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Tiếng hít thở của cô là tiếng động duy nhất.

Từ nhỏ đến lớn, Bạch Nhạn đã quen ở một mình. Nhưng tối nay, cô cảm thấy sự cô đơn giống như một đại dương lạnh lùng, trong vắt, tràn qua đầu cô. Là vì Minh Thiên đang ở cùng một thành phố với cô nhưng cô lại không nhìn thấy anh sao?

Nhớ lại những ngày ở nhà văn hóa, thật sự là thời gian tốt đẹp nhất trong đời người.

Cô là Tiểu Nhạn của anh, không phải vợ của một người nào đó, anh là Minh Thiên của cô, không phải chồng chưa cưới của một người nào đó, thích nhau một cách trong sáng.

Chỉ cần một giây ăn ý đã có thể cười đến nửa ngày, đã có thể ngăn cản tất cả cô đơn và kham khổ.

Bạch Nhạn vươn người dậy, lấy bông hoa hồng giấy trong túi xách ra. Nước mắt tràn lên, từng giọt rơi xuống tấm màn bảo vệ, hai mắt dần dần mơ hồ, biến thành một màn sương dày đặc…

“Khụ, khụ…” Bạch Nhạn ngủ tới nửa đêm thì bị mùi khói làm cho tỉnh giấc, không khỏi ho thành tiếng. Cô mở mắt ra nhìn, bên cửa sổ có một bóng đen.

Nghe thấy tiếng ho của cô, bóng đen vội càng mở cửa sổ ra, ném tàn thuốc đang cầm trong tay ra ngoài, để cho gió đêm tràn vào thổi tan mùi khói thuốc.

“Mấy giờ rồi?” Bạch Nhạn hoàn toàn tỉnh táo lại, cô chớp mắt mấy cái.

“Hai giờ rồi.” Khang Kiếm ngồi xuống ghế sô pha, chống cằm nhìn Bạch Nhạn.

Cô hít một hơi, khẽ nghiêng đầu về một bên: “Vì sao anh còn chưa ngủ?”

Khang Kiếm không nói gì. Trong bóng tối, anh thay đổi một tư thế khác, rút hộp thuốc lá trong túi áo ra, giật mình lại nhét trở lại.

“Bạch Nhạn, thật ra trước kia mẹ anh không như thế này.” Khang Kiếm cắn môi dưới, đột nhiên nhỏ giọng nói.

Bạch Nhạn nhướng mày, ừ một tiếng.

“Bà ngoại anh bốn mươi tuổi mới sinh mẹ, trên mẹ có bốn người anh trai. Đối với người con gái sinh sau đẻ muộn này, em có thể tượng tượng được bà lớn lên trong bầu không khí như thế nào, hơn nữa ông ngoại anh lại là chuyên viên của bộ ngoại giao, các bác của anh đều giữ chức vụ quan trọng trong các ngành nghề ở Bắc Kinh. Sự nuông chiều như vậy khiến cho mẹ anh trở nên rất tùy hứng, tính cách lại kiêu ngoại. Nhưng khi bà học đại học, bà đột nhiên thay đổi. Bà ngoại nói bà trở nên giống như lúc còn nhỏ, ngoan ngoãn, biết săn sóc, lại biết nghĩ vì người khác. Tất cả những điều này chỉ vì bà đã yêu một người, mà người này chính là ba anh, Khang Vân Lâm.”

Bạch Nhạn không ngờ đã hơn nửa đêm mà lãnh đạo Khang còn có tâm trạng kể chuyện gia đình, cô ngẩn người, không ngắt lời anh.

Dù sao cũng không buồn ngủ, cứ nghe xem sao!

“Gia cảnh ba anh rất bình thường, là người miền Nam. Mẹ anh sợ gia thế của gia đình mình dọa tới ông ấy, vì vậy đến khi hai người tốt nghiệp, yêu nhau thật sự sâu đậm, bà mới nói sự thật với ông, đồng thời cũng kiên quyết nói với ông, bà sẽ không để cho ông bị áp lực, ông đi đâu bà sẽ đi theo đó. Ba anh vẫn không quen với khí hậu phương Bắc, lại không hợp với đồ ăn phương Bắc. Ông muốn về miền Nam. Ông ngoại anh nhờ người quen ngầm tìm giúp ba anh một công việc trong hội đồng tỉnh, mẹ anh được sắp xếp một công việc ở công đoàn tỉnh. Vừa tốt nghiệp, bố mẹ anh lập tức kết hôn, một năm sau liền sinh ra anh. Ông ngoại anh sợ ảnh hưởng tới công việc của bọn họ nên đã đón anh tới Bắc Kinh. Anh nhớ khi đó, ba rất thương mẹ, luôn nhắc bà mặc thêm áo ấm, đi tất, khi ra đường đều mua mứt quả mà bà thích ăn về. Lên sáu tuổi, anh trở về với bọn họ, bởi vì anh phải đi học nên ba anh hy vọng có thể tự mình dạy dỗ anh. Nhưng anh tới chưa được bao lâu, ba anh lại bị điều tới huyện Vân nhận chức phó huyện trưởng, cũng chính là khởi đầu cho những chuyện sau này.”

“Lúc mới đầu, mỗi tháng ba anh đều về nhà ba bốn lần, nếu công việc của ông quá bận rộn, mẹ sẽ đưa anh tới đó ở vài ngày. Mùa thu, anh vào học, mẹ anh không tiện tới huyện Vân. Còn ba anh đột nhiên cũng trở nên bận rộn nhiều việc, có những khi hai ba tháng cũng không về qua nhà. Thỉnh thoảng lên tỉnh họp, ông cũng chỉ rẽ vào nhà nhìn mặt một cái liền vội vã bỏ đi. Nhưng ông ngày càng chú ý tới dáng vẻ, để ý cách ăn mặc, trào lưu hơn trước kia. Mẹ anh có một người bạn làm quản lý ở một trung tâm mua sắm, bà ấy nói cho mẹ anh biết, có một lần, ba mua rất nhiều đồ trang sức đắt tiền, hỏi mẹ có vui hay không? Đêm đó, mẹ gọi xe, đột nhiên quyết định tới huyện Vân. Ba ngày sau, mẹ cùng ba trở về. Bà gầy đi rất nhiều, ôm lấy anh khóc, ba anh ở ngoài phòng khách hút thuốc.”

“Tâm Hà, tôi nghĩ kỹ rồi, không muốn tiếp tục nữa. Em mới chỉ ngoài ba mươi, còn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn tôi. Chúng ta ly hôn đi! Buổi tối, khi ngủ trên giường, anh nghe thấy ba nói với mẹ như vậy. Mẹ giống như phát điên, những gì có thể đập được trong nhà đều đập vỡ, sau đó, bà vừa khóc vừa nói với ba, bà có thể hoàn toàn quên đi những chuyện đã nhìn thấy ở huyện Vân, chỉ cần ông không gặp lại Bạch Mộ Mai nữa. Cái tên này, đó là lần đầu tiên cái tên này xuất hiện từ trong miệng bọn họ. Những ngày sau đó, cái tên này giống như bị ma ám, liên tục được nhắc tới. Mỗi lần nó được nhắc tới, trong nhà lại tan hoang giống như vừa bị cướp. Ba không đồng ý lời đề nghị của mẹ, ông lại tới huyện Vân.”

“Mẹ gọi tới từng cuộc, từng cuộc điện thoại, ba trở về, chính thức đưa đơn ly hôn với mẹ, còn yêu cầu hội đồng thành phố chuyển tất cả hồ sơ công việc tới huyện Vân. Vào ban đêm, khi ba chuyển ra khỏi nhà, tới ở trong nhà khách chính phủ của thành phố. Mẹ anh ngồi ngẩn ngơ trên giường anh đến nửa đêm, bà đi từ khi nào anh cũng không biết. Anh nằm mơ, giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, mở mắt ra, hoang mang đi về phía cửa sổ.”

Khang Kiếm nói đến đây, anh ngừng lại trầm mặc vài giây.

“Khi đó mới là đầu đông, lại mưa tuyết vài ngày, nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều. Anh đi chân trần, lạnh đến mức run rẩy, cách cửa sổ, nhìn thấy mẹ anh đứng trên ban công, không nhúc nhích. Đột nhiên, bà đẩy cửa kính ra. Anh chớp mắt, nhìn thấy bà như một chiếc lá rụng, lảo đảo bay xuống, sau đó, anh nghe “phịch” một tiếng. Nhà anh ở tầng sáu.”

~ Hết chương 56 ~

37 bình luận về “Hoa hồng giấy_Chương 56

    1. Chac la ko nang ah, nhung doc xong chuong nay thay ne khang kiem, minh ma o vi tri kk chac minh se tim cach giet me con bach nhan roi chu dung noi la nay sinh tinh yeu.nguoi nhu kk xung dang duoc hanh phuc, chuc kk som chinh phuc lai duoc bn

      1. Nhiều khi đọc mà thấy Bạch Nhạn lý trí đến phát ghét
        Dưới đây là xì poi, ai không muốn xem thì đừng đọc
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        .
        Thật ra Bạch Nhạn cảm thấy Bạch Nhạn đã rung động với Khang Kiếm nên mới dứt khoát ky hôn, còn Khang Kiếm dù có thể bao dung tất cả nhưng không thể chấp nhận chuyện vợ mình dành tất cả trái tim cho một người con trai khác nên đồng ý ly hôn,
        Và một bạn Sâu nào đó đã ức tới phun nước mắt TT^TT

      2. bạch nhạn đã rung động với khang kiếm thì làm sao có thể nói là dành tất cả trái tim cho người đàn ông khác chứ? tình iu là ko đc nhường, phải giành lấy!!!

      3. Lúc đồng ý ly hôn, Khang Kiếm không hiểu về mối quan hệ và tình cảm giữa Minh Thiên và Bạch Nhạn, chỉ thấy rằng, đối với Bạch Nhạn, Minh Thiên có vị trí quá quan trọng, là người con trai không thể thay thế được trong trái tim Bạch Nhạn

    1. Tu BMM, tu cha cua KK, nhung cung tu me cua KK, dan ong mot khi da khong con tinh cam se tro nen tan nhan, xu su theo cach tieu cuc nhu vay chi thiet than, minh chet nguoi ta di lay vo moi, con minh o voi me ghe bi hanh ha du duong, nong can.

  1. thank nàng, đọc chương này thấy thương KK thật, tuy nhiên vẫn ủng hộ BN ly hôn, có thể tha thứ được nhưng chưa chắc sống chung có thể hạn phúc được nữa khi quá khứ vẫn còn đấy

    1. mình không thích ly hôn, mình đồng ý với Bạch Nhạn, ly hôn là bước đường cùng, là chó cắn áo rách. Nhưng có khi ly hôn cũng là cách tốt, một bước ngoặt cho mối quan hệ của hai người, nếu cứ tiếp tục thế này, quan hệ của 2 người sẽ đi vào ngõ cụt

  2. tội nghiệp KK , BN, thật sự ghét đôi gian phu dâm phụ kia,*ta giết* *ta chém*.grrrrrrrrrrrr thanks Sâu, ko ghét KK nữa gặp phải chuyện như thế ko thể ko hận được dù sao KK cũng đã yêu BN rồi.hic

  3. Chep. That ra thi nen trach BMM 1/2 thoi, neu ko co mu y gay ra nhung chuyen nay thi con lau Kiem kaka moi them liec mat toi Nhan Nhan nhe. Ung ho nhan nhan ly hon sau nay kua lai tu dau. *noi xong om mong bo chay* *lam mat meo voi sau* *leu leu con lau moi tat toi tap tap 3 dc nhe*.

  4. Hy vong KKiem & BNhan ly hon de bat dau 1 giai doan moi cua tinh yeu… niu keo nhung chuyen cu mai lam sao ho di tiep voi nhau dc…

  5. Đọc chương này càng hiểu rõ vì sao Sâu đứng ra bảo vệ KK dữ dội như vậy rồi! Tóm lại, muốn ghét KK cũng ghét ko nổi nữa rồi! Thực ra muốn đá tác giả 1 cái quá (cái này gọi là vừa yêu vừa hận) tại đã ngược các nhân vật chính đến vậy mà! Còn nếu ai còn muốn tìm người để ghét, để rủa, để ném đá thì tới tìm BMM ( YĐĐ thì cũng tạm) đi cho đỡ tức!
    Cám ơn Sâu! Mà bộ này Sâu bắt đầu làm một mình à? Ko thấy Pa đâu hết!

Đã đóng bình luận.