[Lời cuối sách – Đại điển đăng cơ (Hạ)] Hoạn Phi Thiên Hạ


Hoạn Phi Thiên Hạ

Tác giả: Thanh Thanh Du Nhiên

Biên tập: Sâu

Lời cuối sách

Đại điển đăng cơ (Thượng)

Tây Lương Mạt mới đầu cũng lười để ý, chỉ chăm chú cẩn thận vẽ trên khuôn mặt hắn, cố tình có người hình như cảm thấy khiêu khích lòng kiên nhẫn của nàng là chuyện cực kỳ thú vị, đầu ngón tay một đường chọc chọc ngoáy ngoáy chậm rãi tiến vào trong quần nàng.

Ngón tay Tây Lương Mạt hơi dừng, nhướng mày rũ mắt nhìn về phía mỹ nhân trước mặt: “Chơi chán chưa?”

Mỹ nhân mỉm cười nhìn nàng, động tác ung dung thong thả càng thêm làm càn: “Chưa.”

Tây Lương Mạt cười cười, ngón tay không chút khách khí ngoáy một cái, bút lông trên tay quay một vòng muốn vẽ một vòng tròn đỏ trên mắt hắn, lại không ngờ đầu bút vừa mới đụng vào trước mắt hắn đã bị ngón trỏ và ngón giữa của hắn kẹp lấy, làm bút trong tay nàng không thể tiến thêm nửa phần.

Tây Lương Mạt cười nhạt một tiếng, trực tiếp thu bút: “Lười giúp tên không biết tốt xấu nhà ngươi hóa trang.”

Bách Lý Thanh cười khẽ, thuận tay lấy được bút của nàng, tay trái thì kiềm chế vòng eo tinh tế của nàng, không cho nàng rời đi: “Sao thế, bực à?”

Tây Lương Mạt rũ mắt thoáng nhìn, đang muốn nói gì lại thấy vừa rồi bút lông thoáng dừng lại thêm trên mặt hắn một nốt chu sa, một điểm đỏ kia ở trên khóe mắt vốn đã uyển chuyển sắc bén của hắn tự nhiên lại thêm hai phần quyến rũ yêu mị.

Tây Lương Mạt ngẩn ngơ, thấy trong đáy mắt hắn đầu tiên là nghi hoặc, sau đó biến thành ý cười ngày càng sâu: “Sao thế, vi phu đẹp quá nên nhìn mất hồn rồi à, hử?”

Tây Lương Mạt mới hoàn hồn, bĩu môi: “Đúng, ngài là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, vừa lòng chưa?”

Bách Lý Thanh nhướng mày: “Ừ, nếu ngươi đã may mắn được hầu hạ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì nhất định tâm như dậy sóng, xao động không thôi, sắc tâm nổi lên, dục hỏa đốt người…”

Tây Lương Mạt cũng học hắn mà nhướng mày: “Rồi sao?”

Bách Lý Thanh cười như có như không, kéo đai lưng của nàng: “Cho nên bản tọa từ bi không đành lòng nhìn ngươi thống khổ như vậy, chỉ đành tạm chấp nhận thỏa mãn dục vọng của ngươi.”

Tây Lương Mạt nhìn chằm chằm hắn một lát, bỗng đứng dậy: “Ta quyết định đi xuất gia, tu thân dưỡng tính, không phiền thí chủ ngươi hy sinh!”

Nhưng Bách Lý Thanh sao chịu tha cho miếng thịt đã đến miệng, huống hồ vừa rồi bị dáng vẻ chăm chú của nàng chọc đúng chỗ ngứa, bàn tay đặt trên mông nàng trực tiếp kéo, cưỡng chế ấn nàng về, cười khẽ: “Chậc, tiểu ni cô xuân tâm rung động làm người khó nhịn, huống hồ người như ngươi nhìn là biết không tuân thủ thanh quy giới luật, tội gì phải nhịn đâu.”

Dứt lời, hắn trực tiếp xé đai lưng của nàng.

Tây Lương Mạt giữ không kịp, chỉ cảm thấy thân dưới chợt lạnh, toàn thân nằm trên người hắn, nàng không nhịn được mở đỏ mặt, bực bội xấu hổ nói: “Lát nữa là đại điển đăng cơ rồi, ngươi phát điên cái gì chứ!”

Bách Lý Thanh cười khẽ cắn vành tai nàng, khẽ hà hơi nói: “Sợ gì, còn mấy canh giờ nữa mới đến đại điển đăng cơ, đủ để bản tọa giúp tiểu ni cô tiết dục, nghẹn lại không tốt với cơ thể.”

Tây Lương Mạt đỏ mặt, nàng biết tên đại hồ ly tinh này một khi nổi hứng là không đạt mục đích tuyệt đối không bỏ qua, chỉ do dự một lát rồi nói: “Nhưng trên người ta mặc long minh giáp, mặc vào cởi ra đều rất phiền phức.

Bộ minh giáp này là Mị Tinh đặc biệt tìm loại giáp trụ cho võ tướng dùng trong lễ nghi, tinh xảo lại rườm rà, cho nên mặc vào rất tốn thời gian.

Bách Lý Thanh nheo mắt xem xét nàng một lát, bỗng ấn mạnh nàng ngồi giữa hai chân mình, thuận thế hôn đôi môi mềm mại của nàng, nuốt trọn tiếng hét muốn bộc phát của nàng vào giữa môi mình: “Vậy không cởi, như thế này là giải quyết được rồi.”

Tiểu Thắng Tử hơi đỏ mặt, lặng lẽ lui ra ngoài.

Một canh giờ sau.

“Người đủ rồi đấy, ưm!”

“A…”

“A Cửu… Ngươi… Kiềm chế chút đi!”

“Nha đầu ngoan, đừng cử động.”

Tiểu Thắng Tử ở ngoài cửa chờ đến khi mặt trời sắp lên cao, suýt chút nữa không nhịn được mà lên tinh thần định xông vào, thì cửa nội điện “kẹt” một tiếng mở ra.

Tây Lương Mạt đi trước, mặt không cảm xúc bước ra: “Chuẩn bị đi, lát nữa Thiên Tuế gia sẽ lên Thanh Vân Điện.”

Mọi người liên tục gật đầu, Tiểu Thắng Tử tinh mắt thoáng thấy cổ áo Tây Lương Mạt lại kéo cao một chút, tư thế đi đường cũng có chút kỳ quái, hắn không nhịn được hơi buồn cười nhưng không dám, đành thành thật gật đầu rồi xoay người vào trong điện.

— Ông đây là đường ranh giới —

Ngày tốt giờ lành đã đến, tiếng chuông vang lên.

Tiếng roi quất mạnh lên nền gạch đá xanh, phát ra tiếng thanh thúy vang vọng toàn bộ hoàng cung Tây Địch.

Chiêu cáo thiên hạ, vinh quang và máu của thời đại cũ đã qua, một chương mới sắp mở, chủ nhân mới của đế quốc mang đến tiếng gió âm u khiến lòng người lo sợ bất an, sắp danh chính ngôn thuận trở thành chủ trạch của quốc gia này cùng con dân của hắn.

Áo bào màu tím hoa mỹ kéo dài trên tầng tầng bậc thang khắc long vẽ phượng, chân trời dâng lên ánh mặt trời hơi chút đỏ tươi và vàng hoàng kim, chiếu rọi lên bóng người cao gầy kia, phác họa ra một hình bóng lạnh băng khác thường, trên mặt nạ hoàng kim của hắn như tỏa ra hương vị của máu.

Hắn khoanh tay đứng phía trước vương tọa hoàng kim.

Làm người ta không dám nhìn thẳng, không dám phản kháng.

Có giọng nói lạnh băng và sắc nhọn của thái giám vang lên.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay tiên đế bang hà, quy về ngũ hành, trẫm thừa quyến mệnh hoàng thiên, hồng hưu liệt thánh, phụng đại sự di mệnh hoàng đế, thuộc lấy luân tự, nhập phụng dòng dõi. Trong ngoài văn võ quần thần cùng bô lão quân dân, ủng lập lên ngôi, nay chi cáo thiên địa, tức hoàng đế vị. Suy tính sâu xa, thận trọng phó thác, lòng mang sự nghiệp, vận vỗ doanh thành, nghiệp thừa hi hiệp.

Lấy trí để trị, tất phải bỏ cũ lập mới. Sự không dùng toàn bộ lệ cũ, nhưng vẫn kính thừa chí hướng lúc trước. Tự duy lương đức, thượng lại thân hiền, cộng đồ tân trị.

Tất cả sự nghi hợp hành, đều phải tuân thủ. Khâm thử! (Lại là chém bừa nhé :v)

Tiểu Thắng Tử đọc xong thánh chỉ trong tay, kính cẩn lui xuống, một phái đại thần vốn thuộc về phái của Hải Minh Vương quỳ xuống trước tiên, miệng hô vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Mà vẫn có một số đại thần do dự, sau khi nhìn quanh, đột nhiên thấy hai hàng vệ sĩ hắc y giáp phía đại điện, đao kiếm trong tay đã rời vỏ, dưới ánh mắt trời lóe lên tia sáng lạnh khiếp người, bèn cảm thấy xương bánh chè mềm nhũn, không nhịn được cũng quỳ xuống.

Nhưng mà, ngay lúc bọn họ sắp quỳ xuống, bỗng có giọng nói nam tử già nua và lạnh lùng vang lên: “Hải Minh Vương, ngươi thật sự là Hải Minh Vương Tây Địch sao?”

Lời vừa nói ra lập tức thu hút ánh mắt mọi người.

Đứng hàng thứ đầu tiên bên trái, người mặc quan phục nhất phẩm hắc giao phi ngư không phải gia chủ Long gia, Định Hải Công Long Chấn Hải còn ai?

Sau khi câu nói này phát ra, đám con cháu cầm đầu Long gia và người ủng hộ Long gia sôi nổi bước ra khỏi hàng, lạnh lùng nhìn về phía trên, cũng kêu lên: “Mời Hải Minh Vương bệ hạ tháo mặt nạ xuống!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt chúng thần Tây Địch biến đổi.

Đây là đang nghi ngờ người trên điện không phải Hải Minh Vương, mà là giả sao?

Nếu như vậy, kẻ đăng cơ chẳng phải chính là kẻ soán quốc sao!

Tây Lương Mạt đứng cạnh Bách Lý Thanh, mắt lạnh nhìn, khóe môi nhếch lên một độ cong rất lạnh nhưng không lên tiếng.

Còn Bách Lý Thanh đứng đó một lúc lâu xong, mới chậm rãi ưu nhã xoay người trong bầu không khí làm người ta hít thở không thông, từ trên cao nhìn xuống, xuyên qua mặt nạ nhìn đám người Long gia đứng phía dưới.

Trong giây lát khi hắn xoay người, ánh mắt lạnh như băng và sâu không lường được, cả khí thế mạnh mẽ và quỷ quyệt quanh thân kia nữa, giống như lốc xoáy âm thầm nổi lên trong đêm tối, muốn kéo tất cả những kẻ dám can đảm mạo phạm vào trong biển chết, trong giây lát hắn xoay người, dường như ngay cả không gian cũng vặn vẹo, ngay lúc ánh bình minh tỏa sáng lại làm người ta có ảo giác phía sau hắn là địa ngục sâu thăm thẳm, xương khô khắp nơi, biển máu vô biên.

Đám Long Chấn Hải lập tức cứng người, gia chủ một gia đình võ tướng nhìn quen giết chóc sống chết mà thậm chí không nhịn được phải lùi lại nửa bước.

Ánh mắt âm u lạnh như băng của Bách Lý Thanh dừng trên người lão, hiện lên vẻ mỉa mai, sau đó hắn dửng dung nói: “Trẫm không thích ánh mắt của kẻ khác, nếu trẫm không muốn cởi mặt nạ này, các ngươi định thế nào?”

Long Chấn Hải đương nhiên nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của hắn, trong lòng giận chính mình nhát gan, sau đó lại nghĩ đến sắp xếp của mình bèn cười lạnh một tiếng: “Long gia nhiều thế hệ may mắn được hầu hạ hoàng tộc, sao có thể thấy cơ nghiệp từ đường, giang sơn hải vực vạn dặm của Tây Địch ta rơi vào tay kẻ khác họ. Nếu ngươi không dám tháo mặt nạ xuống, đương nhiên chính là kẻ giả mạo, là ác đồ thèm khát ngôi vị hoàng đế, Long gia là người bảo vệ của hoàng tộc, đương nhiên sẽ lập tức chém chết!”

Tây Lương Mạt đứng cạnh nghe, hơi nhướng mày, trong lòng thầm cười lạnh, lão già Long gia này cũng không phải đồ ngu, không gây sự ở chiếu thư của Bách Lý Hách Vân như người ta tưởng mà túm chặt lấy điểm khác nhau giữa bề ngoài của Bách Lý Thương Minh và Bách Lý Hách Vân.

Di chiếu còn có thể tranh luận, vậy bề ngoài thì sao?

Từ sau ngày cung biến, Bách Lý Thanh không muốn mang mặt nạ Bách Lý Thương Minh nữa, nhất định nói là xấu, tuy hắn mang mặt nạ hoàng kim xuất hiện trước mắt người khác, nhưng thế lực của Long gia ở Tây Địch rất lớn, trong cung chắc chắn có không ít thám tử.

Cho nên hôm nay đám Long Chấn Hải làm khó dễ như vậy nàng cũng không lấy gì làm kỳ quái.

Chỉ là…

Nàng cười khẽ một chút, tay đặt trên chuôi trường kiếm, lẳng lặng nhìn bầu không khí càng thêm nghiêm trọng.

Càng nhiều triều thần Tây Địch đang lo sợ bất an, kinh hoàng bất định nhìn hai bên.

Bách Lý Thanh thoáng dừng, cười như có như không nói: “Định Hải Công quả nhiên trung thành tận tâm, Long gia càng là trung tâm vì nước, nếu trẫm không muốn, các ngươi sẽ lấy hạ phạm thượng sao?”

Long Chấn Hải thấy hắn ra sức từ chối, trong lòng chấn định, chỉ thầm cười lạnh, cảm thấy Bách Lý Thanh đang chột dạ, lão bỗng chắp tay lạnh lùng nói: “Vậy không trách được Long gia phải thực hiện chức trách nâng đỡ hoàng thất, nâng đỡ chính thống.”

Bách Lý Thanh cười nhạt một tiếng, giọng nói lạnh lẽo mà sâu thắm: “Vậy sao, có điều không biết Chấn Hải Công định cưỡng ép trẫm tháo mặt nạ xuống như thế nào, bức vua thoái vị sao?”

Giọng nói hắn rất lạnh, như ngọn gió lạnh nhất lướt qua mặt biển lúc sáng sớm.

Theo một tiếng cuối cùng của hắn hạ xuống, tất cả vệ sĩ hắc y giáp lập tức rút trường đao trong tay.

Tiếng lưỡi mác xoèn xoẹt vang lên toàn bộ cung điện, làm người sởn tóc gáy.

Nhóm văn thần tay chân nhũn ra, ngay cả nhóm võ tướng khi vào cung đã theo luật mà nộp đao kiếm của mình, lúc này cũng căng thẳng quan sát khắp nơi, chú ý tình hình phát triển.

Long Chấn Hải cầm đầu nhóm con cháu Long gia tuy trên người không có vũ khí nhưng khi đối mặt với đao kiếm này dường như không ai tỏ vẻ sợ hãi, mà lạnh lùng đối mặt, trên mặt chỉ có vẻ bất khuất.

Tây Lương Mạt trong lòng cũng thầm khen một tiếng, cũng không hổ là con cháu Long gia.

Mà lúc này, Long Chấn Hải vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Thế nào, nếu ngài là Hải Minh Vương thì sao lại sợ tháo mặt nạ xuống, nếu ngài không phải Hải Minh Vương, cho rằng bằng những vũ lực này có thể khiến nhóm thần công Tây Địch chúng ta khuất phục sao? Ngài đừng quên, Long gia hiện trấn thủ biên cảnh và phòng ngự kinh thành, quân đội trong tay đâu chỉ ngàn vạn!”

Lời vừa nói ra, ý uy hiếp hiện rõ mồn một, rõ ràng ám chỉ trong cung ngoài cung, Long gia bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng.

Tất cả nhóm thần tử vốn muốn quỳ xuống xưng thần lập tức đứng vững, không quỳ xuống nữa.

Bọn họ vốn đã có lòng nghi ngờ, Thái Hậu muốn cho Thập Bát Hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế không phải ngày một ngày hai.

Bách Lý Thanh nhìn về phía lão, bỗng cười lên: “Vậy sao, nhìn qua Long Chấn Hải ngươi không hề sợ hãi mà bức vua thoái vị là vì trong tay ngươi nắm giữ binh quyền, cho nên áp chế trẫm, nếu không tháo mặt nạ xuống sẽ rút lui phòng thủ biên cảnh, để đại quân Thiên Triều nhập quan, hoặc muốn dùng quyền chi phối thủ vệ kinh thành của ngươi mà ép trẫm thoái vị, sau đó để Long gia các ngươi hoàn toàn nắm giữ triều chính, một nhà độc đại. Nghe lời ngươi nói thì quả là thật sự muốn đại quyền của ngôi vị hoàng đế này không rơi vào tay kẻ khác họ đấy nhỉ.”

Bách Lý Thanh nói ra lời này làm sắc mặt tất cả người Tây Địch thay đổi.

Long gia quyền thế khổng lồ không ai không biết, năm đó mẹ của Chân Minh Đế, Minh Hiếu Thái Hậu, ban đầu là chủ mẫu Long gia, sau đó tái giá vào cung được tiên đế sủng hạng, cuối cùng sủng quan lục cung, mẫu nghi thiên hạ, không ít người cho rằng đây là một giao dịch giữa tiên đế và Long gia, nếu không một nữ nhân tái giá sao có thể thành truyền kỳ đến vậy?

Bởi vậy có thể thấy được thế lực Long gia khổng lồ đến mức nào.

Dưới gầm giường, sao có thể để yên cho người khác ngủ say.

Hoàng tộc Bách Lý thật sự hoàn toàn tin tưởng Long gia như bề ngoài sao?

Lời này của Bách Lý Thanh đã không chút khách khí bóc lớp khăn che mặt của những lời đồn trên triều về Long gia, trần trụi bại lộ xung đột giữa quyền thế của Long gia và hoàng quyền dưới ánh mặt trời.

Long gia công cao chấn chủ cũng không phải ngày một ngày hai.

Lập trường vốn nhìn có vẻ rất chính nghĩa của Long gia đột nhiên không còn thuần túy nữa.

Thật sự có thể nói là – từng chữ đâm vào tim!

Sắc mặt Long Chấn Hải nháy mắt trắng bệch, con cháu còn lại của Long gia thì lộ vẻ tức giận.

Long Chấn Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữa, Long gia ta trăm năm qua…”

Bách Lý Thanh không tính toán, cũng không có hứng thú xem lão đứng đấy kể câu chuyện lịch sử vinh quang và trung thành của Long gia, chỉ nhàn nhạt ngắt lời lão: “Theo cách nói của ngài thì Bách Lý Thương Minh chính là Hải Minh Vương, mà Hải Minh Vương được tiên đế di chiếu, là kẻ kế vị danh chính ngôn thuận, còn nếu trẫm không có vẻ ngoài của Hải Minh Vương thì chính là kẻ soán vị, hử?”

Long Chấn Hải bị Bách Lý Thanh ngắt lời không chút khách khí, sắc mặt cũng không được tốt lắm, ngay cả Bách Lý Hách Vân ở trước mặt lão cũng không dám làm càn như vậy, nhưng lão không lập tức trả lời mà nheo mắt lại cẩn thận đánh giá đường nét lộ ra ngoài mặt nạ hoàng kim của Bách Lý Thanh, đường cong tinh tế, sắc môi diễm lệ, có chỗ nào giống Hải Minh Vương đâu?

Tuy rằng, hắn chính là Hải Minh Vương, thì có sao?

Hắn cũng không thể ngay lúc này đeo mặt nạ da người lên, bọn họ chỉ cần ép hắn tháo mặt nạ xuống, tất cả đại cục sẽ được định đoạt.

Long Chấn Hải và các Huynh đệ bên cạnh nhìn nhau 1 cái, sau đó chắc chắn đáp: “Đúng vậy!”

Bách Lý Thanh nghe vậy bỗng bật cười, sau đó tiếng cười âm u của hắn càng lúc càng lớn, giống như tiếng ma cười trong địa ngục tăm tối, làm người ta nghe mà run rẩy, không rét mà run.

“Ha ha ha…”

Sau đó, hắn khẽ cười nói: “Như ngươi mong muốn.”

Rồi trong ánh mắt căng thẳng và phức tạp của mọi người, đầu ngón tay hắn điểm lên mặt nạ, mặt nạ chế tạo từ hoàng kim tinh xảo kia nháy mắt vỡ thành hai nửa, “keng” một tiếng rơi trên mặt đất.

Mọi người lập tức im lặng, lặng ngắt như tờ, toàn bộ đại điện chỉ có âm thanh gió lạnh gào thét thổi qua.

Gần như không ai có thể rời mắt khỏi gương mặt vương giả cao cao tại thượng kia.

Gương mặt kia…

Mỹ lệ đến sắc bén, thu hồn dẫn phách, đẹp đến mức làm người ta — trong lòng nảy sinh lạnh giá và sợ hãi.

Đó không phải là vẻ đẹp thuộc về nhân gian, là vẻ đẹp ma mị mà chỉ Tu La mới nên có.

Một lúc lâu sau, chính Long Chấn Hải là người phục hồi tinh thần trước, lão lập tức cười lạnh, giọng nói tràn đầy ác ý lạnh như băng: “Hừ, bản Công và Hải Minh Vương vốn có chút giao tình, gương mặt Hải Minh Vương đoan trang tuấn tú, tràn ngập khí khái nam tử, sao có thể như ngươi… bất nam bất nữ, rõ ràng chính là hoạn quan…”

Lời của lão còn chưa dứt đã cấm khẩu, bởi một lưỡi dao buốt lạnh không chút khách khí đã đặt trên cổ lão.

Thậm chí không ai nhìn thấy đao kiếm của người áo đen kia đã lướt qua nhiều người và đám con cháu Long gia phòng vệ phía sau thế nào, dừng trên cổ lão, lưỡi sao lạnh lẽo cắn vào làn da lão, cắt qua da thịt, trực tiếp đặt trên mạch máu, chỉ cần ấn nhẹ một cái là máu sẽ bắn ba trượng.

Cho nên, lão không dám nói một lời nào nữa, đám con cháu Long gia phía sau ngoại trừ giận đến cứng lưỡi cũng không ai dám nói chuyện.

Đó là thân thủ của thích khách đừng đầu thế gian, hoặc nói chỉ có sát thần mới có, không một động tác màu mè nào, nhẹ như bướm lại đoạt mệnh trong chớp mắt!

Bách Lý Thanh đứng phía trên mọi người giống như không nhìn thấy đám con cháu Long gia đang trợn mắt tức giận nhìn hắn, cũng không thấy ánh mắt ngạc nhiên phẫn nộ của đám triều thần, chỉ ưu nhã phất tay áo, lạnh nhạt nói: “Cho nên, đây là vì sao trẫm không muốn gỡ mặt nạ xuống, có một số kẻ không thú vị luôn nghi ngờ. Thế nào, trẫm chính là Bách Lý Thương Minh, Bách Lý Thương Minh chính là trẫm, làm sao, còn ai nghi vấn gì không?”

Ánh mắt lãnh đạm của hắn đảo qua quần thần, nhóm gia thần trung thành của phủ Hải Minh Vương vốn yên tĩnh quỳ ở đó, có một người đứng dậy, bỗng quỳ tới giữa đại điện: “Vi thần chứng minh bệ hạ chính là Hải Minh Vương, Hải Minh Vương chính là bệ hạ.”

Đám chúng thần nhìn lại, đó là quan thị tòng tam phẩm đi theo bên cạnh Hải Minh Vương nhiều năm – Y đại nhân, không ai không biết lòng trung thành của hắn đối với Hải Minh Vương.

Tiếp theo đó, nhóm gia thần của phủ Hải Minh Vương cũng sôi nổi đứng dậy, theo sau quỳ gối giữa đại điện – “Vi thần chứng minh bệ hạ chính là Hải Minh Vương, Hải Minh Vương chính là bệ hạ.”

Ngoại trừ bọn họ, dần dần càng nhiều đại thần cũng đi tới giữa điện quỳ xuống làm chứng.

Ánh mắt Long Chấn Hải nhìn về phía những đồng liêu đó đầy phẫn nộ, đám con cháu Long gia cũng nhìn nhau, vẻ mặt tức giận nhưng lại không thể làm gì.

Bọn họ không rõ, vì sao lại xuất hiện chuyện như vậy, người kia rõ ràng không có gương mặt giống Bách Lý Thương Minh, cho dù bọn họ là cùng một người!

Tây Lương Mạt nhìn những đại thần đó, nhếch môi cười như có như không.

Mà đám người vốn nghi ngờ cũng dần dao động.

Cao trào cuối cùng là khi một giọng nói khàn khàn nhưng vẫn có chút ngây ngô thiếu niên vang lên: “Bản hoàng tử cũng chứng minh, tân hoàng chính là tiểu hoàng thúc của bản hoàng tử – Hải Minh Vương Bách Lý Thương Minh.”

Chúng thần trong triều ngẩng đầu không dám tin, nhìn về phía thiếu niên mỹ mạo mặc bộ quần áo trắng tinh mới bước vào, thiếu niên lẳng lặng đứng trước điện không phải Thập Bát Hoàng tử Bách Lý Tố Nhi thì còn ai.

Ngay cả người mà bọn họ cho rằng nên như nước với lửa đều đứng ra…

Nhóm người nghi ngờ nháy mắt hoàn toàn đã bị dao động, cũng có người nhìn về phía Bách Lý Tố Nhi mà tiếc hận.

“Thập Bát Hoàng tử điện hạ, nếu ngài bị uy hiếp cứ việc nói!” Long Chấn Hải thấy cả Thập Bát Hoàng tử cũng đi ra, đột nhiên nảy sinh lo sợ và nghi hoặc rất lớn, thậm chí lão còn bất chấp trường đao trên cổ mình, cắn răng quát lạnh.

Sắc mặt Bách Lý Tố Nhi tuy tái nhợt nhưng người sáng suốt đều nhìn ra hắn không bị bất cứ tổn thương nào.

Vf thế, tất cả triều thần Tây Địch đều thấy Thập Bát Hoàng tử mặt không cảm xúc quay mặt nhìn về phía Long Chấn Hải, ánh mắt hắn thậm chí còn quét một vòng trên đám người Long gia, cuối cùng lại quay đầu, lạnh lùng nói: “Bản hoàng tử không bị bất cứ kẻ nào uy hiếp, hoàng thúc đăng cơ là dặn dò của hoàng huynh lúc lâm chung, bản hoàng tử tận mắt nhìn thấy. Nếu có người nghi ngờ hoàng thúc chính là nghi ngờ hoàng huynh, nếu hoàng quyền bị uy hiếp, thì cũng chỉ có đám người ở đây nghi ngờ uy hiếp tân hoàng mới là uy hiếp lớn nhất đối với hoàng quyền.”

Giọng nói của hắn quanh quẩn trong điện, khiến mọi người lặng ngắt như tờ.

Sự vắng lắng này duy trì chưa được chớp mắt đã bị tiếng ồn ào lớn hơn thay thế.

“Thập Bát Hoàng tử, sao ngươi có thể…” Long Chấn Hải nhìn thiếu niên một cách khó tin, đó là thiếu niên mà lão và toàn bộ gia tộc hợp lực muốn đưa lên hoàng vị, sao có thể phản bội mẫu thân và Long gia bọn họ như vậy.

Sắc mặt của người Long gia đều xanh mét, bọn họ không phải kẻ ngu, trong chớp mắt này đều đã hiểu, tình thế nghịch chuyển tức thì, bọn họ vốn muốn chỉ ra nghịch tặc, tại chính một khắc này đã bị đánh lên dấu vết nghịch tặc.

Bách Lý Thanh từ trên cao nhìn xuống màn kịch hỗn loạn tiếp theo, nụ cười mỉa mai nhếch lên càng cao, giọng nói lạnh lẽo của hắn lại vang lên: “Long gia, các ngươi có phải còn dùng phòng ngự kinh thành ép vua thoái vị, có phải còn muốn mở thành phòng biên cảnh dẫn đại quân Thiên Triều vào không, hử?”

Hai câu hỏi lạnh lùng của hắn như một thanh trường kiếm treo trên đầu Long gia, làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi lập trường phản kháng, đóng đinh bọn họ trên cây cột phạm thượng.

Mà ánh sáng trong mắt Long Chấn Hải chợt lóe lên, đang định trực tiếp làm phản, nhưng miệng mới há ra, phát ra không phải tiếng nói mà mà tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi phun trào.

Bách Lý Thanh liếc nhìn đám con cháu Long gia hoặc đang dại ra, hoặc đang sợ hãi, hoặc tức giận rút vũ khí giấu được, khinh khi cười, dung sắc khuynh quốc: “Thanh quân trắc, chính triều cương, ngày đăng cơ, giết long tế thiên, đúng là tế phẩm cực tốt!”

Một tiếng cười khẽ của hắn vừa hạ xuống, trường kiếm trong tay Tây Lương Mạt cũng ra khỏi vỏ, hàn quang trong mắt nàng lóe lên, ngữ điệu lại mềm nhẹ: “Giết…!”

Vô số hắc ảnh và trường đao bóng kiếm cùng máu tươi nháy mắt bao phủ toàn bộ cung điện.

Sau này, khi rất nhiều năm qua đi, các triều thần đã từng tham gia đại điển đăng cơ của Chân Võ Đại Đế ở Tây Địch vĩnh viễn không thể quên, ngày ấy tiền điện phủ đầy máu tươi và các phần cơ thể, cũng vĩnh viễn không thể quên bản thân bị vẩy đầy máu, toàn thân run rẩy bước qua bậc thang màu đỏ tươi, một bước ba lạy, trong tiếng chuông trống nhạc cổ, quỳ sát dưới vạt áo bào màu tím, run rẩy mà hô — Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Có cánh hoa đỏ tươi vẩy đầy con đường máu tươi đi thông lên hoàng tọa.

Còn có bóng dáng Đại Đế thiết huyết lần đầu tiên đứng trên đỉnh hoàng quyền, cùng thân ảnh lả lướt màu bạc khiến người ta khó có thể xem nhẹ ở ngay bên cạnh hắn, nữ tử khiến một đời đế vương không còn lục cung, lại cùng đế quân đồng thời mở ra một truyền kỳ.

Làm người ta, vĩnh viễn khó thể quên.

Hương thơm hoa tươi cùng máu tươi tanh nồng.

1 bình luận về “[Lời cuối sách – Đại điển đăng cơ (Hạ)] Hoạn Phi Thiên Hạ

Đã đóng bình luận.